(Lê-vi Ký 23: 1-3; Sáng thế ký 2:1-3; Xuất Ai Cập Ký 20:11, 31:12-17; Hê-bơ-rơ 3:1-19, 4:1-12; Ma-thi-ơ 11:25-29, 12:1-8)
Ngày Sa-bát là một nguyên tắc quan trọng trong toàn bộ Kinh Thánh. Không đáng để thảo luận về ngày nào trong tuần là ngày Sa-bát đối với chúng ta ngày nay—Thứ Bảy hay Chúa Nhật, ngày thứ bảy hay ngày đầu tiên. Đối với chúng ta, ngày nào cũng là ngày Sa-bát. Vì trong Giao Ước Mới, ngày Sa-bát đã trở thành một con người: Chúa Giê-su Christ (xem Mác 2:27-28).
Để hiểu được ngày Sa-bát, chúng ta cần xem xét nguyên tắc của ngày Sa-bát trong toàn bộ Kinh Thánh. Ở phần đầu của Kinh Thánh, trong Sáng Thế Ký chương 1, Đức Chúa Trời đã phục hồi toàn bộ tạo vật trong sáu ngày. Ngài đã làm gì vào ngày thứ bảy?
“Ngài ban phước cho ngày thứ bảy và thánh hóa ngày đó, vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc đã dựng nên và đã làm xong rồi” (Sáng Thế Ký 2:3).
Ai trong chúng ta có thể giúp Đức Chúa Trời trong việc tạo dựng trời đất? Có ai có thể mang ánh sáng ra khỏi bóng tối hoặc tách đất liền khỏi biển không? Ai trong chúng ta có thể tạo ra mặt trời, các vì sao và mặt trăng? Không ai ngoài Đức Chúa Trời có thể làm được công việc này. Con người có thể làm cho cỏ mọc lên từ đất hoặc tạo ra một con chim không? Loài người chúng ta có thể chế tạo được máy bay, nhưng không thể giúp Đức Chúa Trời trong việc tạo dựng trời đất. Loài người chúng ta không thể làm được bất cứ điều gì trong tất cả những gì Đức Chúa Trời đã tạo ra. Đó là lý do tại sao tốt hơn là chúng ta nên nghỉ ngơi. Đó là nguyên tắc của ngày Sa-bát. Thật là kiêu ngạo khi con người nghĩ rằng họ có thể làm công việc của Đức Chúa Trời. Ngoài Chúa ra không ai có thể hoàn thành công việc thiêng liêng trên trời.
Vì vậy, Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người không phải vào ngày đầu tiên, mà là vào ngày cuối cùng trong công việc của Ngài. Công việc của Đức Chúa Trời là trọn vẹn, chúng ta không thể thêm gì vào đó nữa. Nếu con người can thiệp vào công việc của Đức Chúa Trời, cuối cùng mọi thứ sẽ bị hỏng. Đức Chúa Trời muốn chúng ta trước tiên bước vào sự yên nghỉ của Ngài và giữ ngày Sa-bát. Ngài không cần sự giúp đỡ của chúng ta; thay vào đó, chúng ta phải bước vào sự yên nghỉ của Ngài, bằng cách tận hưởng và bởi đức tin lĩnh hội tất cả những gì Ngài đã tạo dựng và hoàn thành.
Ai đủ tư cách để làm Chiên Con của Đức Chúa Trời? Ai là người không có tội lỗi và không phạm sai lầm? Ai có thể chết trên thập tự giá thay cho Chúa? Ai có thể thêm điều gì vào những gì mà Chúa đã hoàn thành trên thập tự giá? Ai là người không có men và sự gian ác? Ai có thể nuốt chửng sự chết? Ai đã lên trời và xứng đáng nhận cuộn sách? (xem Khải Huyền 5:9). Ai xứng đáng chiếm giữ vị trí cao nhất trong vũ trụ? Thậm chí Giăng đã khóc vì không ai được coi là xứng đáng (xem Khải Huyền 5:4). Ai có thể giúp Chúa trong tất cả những công việc này? Ai là người xứng đáng hoặc đủ điều kiện cho điều đó? Không ai khác ngoài một mình Chúa Giê-su.
Người nào đã sống lại từ cõi chết và không bao giờ chết nữa? Chỉ có Chúa Giê-su mà thôi. Chỉ một mình Ngài xứng đáng làm công việc của Đức Chúa Trời. Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời vì chúng ta có thể bước vào công việc của Ngài. Chúng ta có thể giữ các lễ của Chúa và bước vào sự yên nghỉ của Ngài.
Ngày Sa-bát là nền tảng cho tất cả các lễ của Chúa. Vì vậy, Lê-vi Ký chương 23 mô tả về ngày Sa-bát đầu tiên và sau đó là tất cả bảy lễ mà Đức Chúa Trời đã quy định cho dân Ngài.
“CHÚA lại phán cùng Môi-se rằng: Hãy truyền cho dân Israel rằng: Đây là những ngày lễ của CHÚA mà các ngươi phải công bố như các kỳ nhóm họp thánh. Các ngươi phải làm việc trong sáu ngày, nhưng ngày thứ bảy là ngày Sa-bát, một ngày nghỉ, là ngày nhóm họp thánh; các ngươi không được làm một công việc nào cả; vì đó là ngày Sa-bát của CHÚA tại bất cứ nơi các ngươi ở” (Lê-vi Ký 23:1-3).
Một mặt, ngày Sa-bát là ngày nghỉ ngơi và cũng là ngày lễ. Mặt khác, tất cả các lễ đều dựa trên nguyên tắc của ngày Sa-bát: Ví dụ, Lễ Ngũ Tuần diễn ra vào bảy ngày Sa-bát sau khi Chúa sống lại. Tất cả các lễ đều có liên quan đến ngày Sa-bát. Điều này có nghĩa là chỉ một mình Đức Chúa Trời có thể làm ứng nghiệm những lễ này. Chúng ta không thể thêm gì vào công việc của Đức Chúa Trời, nhưng chúng ta phải bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Qua các lễ, Đức Chúa Trời muốn đưa dân Ngài vào kinh nghiệm về những gì Chúa Giê-su Christ đã hoàn thành.
Đấng Christ là ngày Sa-bát của chúng ta
Trong Giao Ước Cũ, dân sự của Đức Chúa Trời giữ ngày Sa-bát bằng cách nghỉ ngơi một ngày trong tuần, đó là ngày thứ Bảy. Đức Chúa Trời truyền lệnh:
“CHÚA lại phán với Môi-se rằng: Ngươi hãy nói với dân Israel rằng: các ngươi hãy giữ ngày Sa-bát của Ta, vì đây là một dấu hiệu giữa Ta và các ngươi, từ thế hệ này sang thế hệ khác, để các ngươi biết rằng Ta là CHÚA, Đấng thánh hóa các ngươi. Vậy, hãy giữ ngày Sa-bát, vì đó là ngày thánh đối với các ngươi. Kẻ nào phạm đến ngày đó phải bị xử tử; kẻ nào làm một việc gì trong ngày đó sẽ bị truất khỏi dân. Người ta sẽ làm việc trong sáu ngày, nhưng ngày thứ bảy là ngày Sa-bát, tức là ngày nghỉ và thánh cho CHÚA. Ai làm bất kỳ việc gì trong ngày Sa-bát sẽ bị xử tử. Vì vậy, dân Israel phải giữ ngày Sa-bát qua mọi thế hệ, như một giao ước đời đời. Đó là một dấu hiệu đời đời giữa Ta và dân Israel vì CHÚA đã dựng nên trời và đất trong sáu ngày, vào ngày thứ bảy Ngài ngưng công việc và nghỉ ngơi” (Xuất Ai Cập Ký 31:12-17).
Trong Giao Ước Mới, luật pháp đã được ứng nghiệm trong Chúa Giê-su Christ. Ngài là Chúa của ngày Sa-bát (xem Ma-thi-ơ 12:1-8). Như tất cả những điều trong Cựu Ước, việc giữ ngày nghỉ ngơi bên ngoài chỉ là hình bóng của thực tại. Thực tại của ngày Sa-bát là Chúa Giê-su Christ (xem Cô-lô-se 2:16-17). Ngày nay, Đấng Christ là ngày Sa-bát thật, và trong Đấng Christ, Đức Chúa Trời đã hoàn thành tất cả công việc của Ngài. Chúng ta cần hiện thực này mỗi ngày, chứ không chỉ một lần trong tuần.
Nghỉ ngơi khỏi công việc của chính mình
Đức Chúa Trời không muốn bất kỳ ai can thiệp vào công việc của Ngài, vì tay chúng ta dơ bẩn và hoàn toàn không có khả năng. Đường lối của Ngài cao hơn và tư tưởng của Ngài sâu sắc hơn chúng ta. Công việc của Ngài là thánh khiết, công bình và vinh hiển. Nhưng tiếc rằng con người luôn thích can thiệp và đã thay đổi hoàn toàn công việc của Ngài. Đôi khi tôi nghĩ, chúng ta thà không làm gì còn hơn làm việc gì đó của riêng mình. Tuy nhiên, không làm gì cả thì không hề dễ dàng. Con người luôn phải làm điều gì đó. Điều đầu tiên mà một đầy tớ của Đức Chúa Trời phải học là không làm gì cả. Muốn làm nhiều việc cho Chúa thì không tốt. Loài người chúng ta rất khó hiểu điều này. Tại sao ngày nay có quá nhiều sự chia rẽ? Mỗi người làm theo ý mình; mỗi người nghĩ rằng mình đúng. Ai cũng muốn làm một việc tốt cho Chúa. Tại sao Chúa lại chống lại việc làm tốt của tôi? Đó là điều tuyệt vời mà, có gì sai? Đôi khi tôi tưởng tượng Đức Chúa Trời từ trên trời nhìn xuống con người, thấy họ làm việc chăm chỉ cho Ngài như những con kiến. Và cuối cùng, họ đã quá sốt sắng cho Đức Chúa Trời đến nỗi đã đóng đinh Chúa Giê-su Christ trên thập tự giá và giết Ngài.
Anh em cũng muốn làm điều gì đó bằng sức riêng của mình, theo ý tưởng riêng của mình, theo đường lối riêng của mình cho Đức Chúa Trời sao? Anh em muốn giúp Ngài, và cuối cùng anh em lại phá hủy công việc của Ngài là Hội Thánh. Vì vậy, việc giữ ngày Sa-bát trong thực tại là rất quan trọng. Lời Chúa nói: Ai không giữ ngày Sa-bát sẽ bị truất khỏi dân và bị giết. Đây là một vấn đề nghiêm trọng. Việc tận hưởng Chúa như các lễ, con người tuyệt vời của Ngài và công việc đã hoàn thành của Ngài phải là công việc lớn nhất của chúng ta ngày nay.
Công việc của Đức Chúa Trời: tin vào Đấng Christ
Người ta đến hỏi Chúa Giê-su rằng: “Chúng tôi phải làm gì để được làm công việc Đức Chúa Trời?” (Giăng 6:28). Chúa nhìn họ và phán: “Công việc Đức Chúa Trời là các ngươi tin Đấng mà Ngài đã sai đến” (câu 29). Ngày nay, người ta không muốn tin, nhưng họ muốn làm nhiều việc cho Đức Chúa Trời và rất nhiệt thành trong việc đó. Họ không được yên nghỉ vì phải làm quá nhiều việc và nỗ lực quá nhiều. Chúng ta cần Đấng Christ biết bao, Ngài ngày Sa-bát thật của chúng ta!
Ai có thể làm công việc của Đức Chúa Trời? Tôi thường phải nói với Chúa rằng: “Lạy Chúa, con không thể làm gì cả.” Nhiều người đã trở nên kiêu ngạo, vì họ nghĩ rằng mình đã làm rất nhiều cho Đức Chúa Trời. Khi công sức của họ không được công nhận, họ bị tổn thương trong lòng và đấu tranh cho danh dự của chính mình. Con người chúng ta luôn tìm kiếm sự công nhận và danh dự riêng của mình. Tuy nhiên chỉ có một Đấng trong vũ trụ này xứng đáng được công nhận: chỉ một mình Đức Chúa Trời!
Ai xứng đáng được công nhận khi nói đến việc tạo dựng trời đất? Không ai trong loài người có thể khoe mình về điều đó! Tuy nhiên, nhiều người muốn giành được huy chương trong việc của Chúa. Chúng ta thực sự đã sa ngã. Vì vậy, chúng ta hãy học cách giữ ngày Sa-bát bằng cách tận hưởng Đấng Christ như sự yên nghỉ của chúng ta. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể giữ các lễ được.
Bước vào sự yên nghỉ của Ngài
Khi dân Israel đi trong sa mạc, họ đã làm Chúa nổi giận, nên Ngài đã thề rằng: Dân cứng lòng, không vâng lời và không tin này sẽ không được vào sự yên nghỉ của Ta (xem Hê-bơ-rơ 3:10-11). Có nghĩa là họ không được vào vùng đất tốt lành. vùng đất tốt lành là hình ảnh của Chúa Giê-su Christ. Ai là sự yên nghỉ của chúng ta ngày nay? Sự yên nghỉ của chúng ta là Đấng Christ!
Chúa Giê-su Christ là Chúa của ngày Sa-bát (xem Ma-thi-ơ 12:8; Mác 2:28; Lu-ca 6:5), Ngài đã chỉ định ngày Sa-bát. Chính Ngài cũng là ngày Sa-bát thật. Mọi sự đều được tạo dựng trong Ngài, bởi Ngài và hướng về Ngài (xem Cô-lô-se 1:16), và chúng ta phải bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Trước tiên chúng ta phải đến với Ngài và sau đó bước vào trong Ngài. Vì vậy, thư Hê-bơ-rơ cho chúng ta thấy rằng chúng ta phải pha trộn lời Ngài với đức tin. Lời Đức Chúa Trời đáng tin cậy, sống động, hiệu quả và sắc bén. Lời Chúa thâm nhập vào chúng ta, phơi bày những gì không thuộc về Thánh Linh và vạch trần bản ngã sa ngã của chúng ta.
Tuy nhiên, Lời Đức Chúa Trời chỉ có thể tác động nếu chúng ta tin và vâng lời Ngài. Nếu chúng ta muốn bước vào sự yên nghỉ của Ngài, vào công việc của Đức Chúa Trời, chúng ta phải tin và làm theo Lời Chúa một cách đơn sơ. Nhưng thay vì bước vào sự yên nghỉ của Chúa, chúng ta thường nghe theo nhiều tiếng nói và chỉ rơi vào sự bất an. Đừng nghe theo con người, hãy nghe theo tiếng Chúa.
Chúng ta phải học cách tin, vâng lời lẽ thật và bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Khi đó, kẻ cám dỗ, ma quỷ, sẽ để yên cho chúng ta và chúng ta sẽ ở lại trong Đấng Christ, trong sự yên nghỉ. Điều đó thật tuyệt vời.
Cuộc chiến giành vùng đất tốt lành
Tôi hy vọng Chúa không phải nói với chúng ta rằng: “…chúng nó sẽ chẳng được vào sự yên nghỉ của Ta!” (Hê-bơ-rơ 4:3). Đây là lời cảnh báo cho tất cả các tín đồ. Chúng ta hãy cùng nhau bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Khi đó, chúng ta thực sự mừng một lễ, ngay cả khi đối mặt với kẻ thù của chúng ta. Khi dân Chúa đứng trước sự yên nghỉ, đất tốt lành, có những dân trong đó mà họ phải chiến đấu chống lại. Phục Truyền 3:21-22 nói về điều này: “Đang lúc ấy ta cũng truyền lệnh nầy cho Giô-suê: Ngươi đã thấy tận mắt mọi việc CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi, đã làm cho hai vua nầy. CHÚA sẽ làm như vậy với các vương quốc mà ngươi sẽ đi qua. Đừng sợ chúng vì chính CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi, sẽ chiến đấu cho các ngươi.”
Chúa muốn đưa dân Ngài vào sự yên nghỉ, vào đất hứa, nhưng dân Ngài sợ hãi và nhìn sang trái, sang phải. Họ nói: “Ở đây không được, ở đó cũng khó khăn như vậy. Những người khổng lồ ở đó, làm sao chúng ta có thể được yên nghỉ?” Nếu chúng ta nhìn sang trái và nhìn sang phải, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy sự yên nghỉ. Đừng nhìn sang trái, cũng đừng nhìn sang phải. Hãy đứng vững trong đức tin! Hãy bước vào sự yên nghỉ của Ngài và đừng sợ hãi! Sau khi Chúa nói với họ rằng Ngài muốn mang họ vào đất tốt lành, cả dân đều nói: “Ôi, đó là một vùng đất đầy những người khổng lồ!” Việc anh em tin hay không tin phụ thuộc vào những gì anh em nhìn thấy. Chúa đã đánh bại hai vua lớn kia và hứa với dân của Ngài rằng Ngài sẽ làm như vậy với tất cả các vua khác. Chúng ta phải nhìn vào Đấng Christ, Đấng đã đánh bại tất cả kẻ thù! Ngài là ngày Sa-bát của chúng ta.
Hôm nay, chúng ta hãy bước vào xứ tốt lành, vào sự yên nghỉ, vào trong Đấng Christ! Chúng ta đừng sợ những người khổng lồ, vì Chúa, Đức Chúa Trời của chúng ta, chiến đấu cho chúng ta! Ngài đã chiến thắng rồi. Đấng Christ đã bước vào nơi chí thánh. Ngài đang ở trong sự yên nghỉ ngày nay, và chúng ta phải cùng Ngài bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Khi đó, chúng ta có thể giữ các lễ.
Vương quốc ngàn năm và Giê-ru-sa-lem Mới
Trong Giao Ước Cũ, ngày Sa-bát là ngày nghỉ ngơi. Ngày nay, trong Giao Ước Mới, Chúa Giê-su Christ là ngày Sa-bát thật. Tuy nhiên, khi thời kỳ của Giao Ước Mới kết thúc, một thời đại mới sẽ bắt đầu, đó là Vương quốc ngàn năm (xem Khải Huyền 20:2-7). Sau 6000 năm lịch sử nhân loại từ A-đam đến nay, Vương quốc ngàn năm sẽ là thiên niên kỷ thứ bảy. Như vậy, tổng cộng là 6000 + 1000 = 7000 năm mà Đức Chúa Trời sử dụng để hoàn thành công việc của Ngài với con người. Công việc này tương ứng với công trình phục hồi cõi tạo vật trong Sáng Thế Ký chương 1 và 2. Ở đó, Đức Chúa Trời đã làm việc sáu ngày và nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy, ngày Sa-bát. Qua đó, chúng ta nhận ra rằng Vương quốc ngàn năm là sự ứng nghiệm tiếp theo của ngày Sa-bát. Tuy nhiên, thư Hê-bơ-rơ cảnh báo chúng ta rằng không phải tất cả dân Chúa đều sẽ được vào sự yên nghỉ này. Để được vào Vương quốc ngàn năm, các Cơ Đốc nhân phải đủ điều kiện, họ phải siêng năng: “Vậy, chúng ta hãy cố gắng hết sức để vào sự yên nghỉ đó” (Hê-bơ-rơ 4:11a). Trong khi sự cứu rỗi khỏi sự đoán phạt đời đời được ban cho chúng ta bởi đức tin, chúng ta phải hợp tác một cách có ý thức để được vào Vương quốc ngàn năm. Chúng ta hãy tận dụng thời gian ngắn ngủi mà chúng ta còn lại ngày nay để chuẩn bị một cách nghiêm túc cho sự đến của Vương quốc Đức Chúa Trời!
Sau khi 1000 năm kết thúc, Giê-ru-sa-lem Mới, thành của Đức Chúa Trời, từ trên trời giáng xuống đất (xem Khải Huyền 21:1-2). Chính Đức Chúa Trời sẽ ở với con người mãi mãi. Giê-ru-sa-lem Mới là mục tiêu phổ quát của Đức Chúa Trời và do đó là sự ứng nghiệm cuối cùng, vĩnh cửu của ngày Sa-bát.