(Lê-vi Ký 23:4-6; Xuất Ai Cập Ký 12; 1 Cô-rinh-tô 5:7)
Tổng cộng có bảy lễ: lễ Vượt Qua, lễ Bánh Không Men, lễ Trái Đầu Mùa, lễ Các Tuần (lễ Ngũ Tuần). Bốn lễ đầu tiên này tạo thành một nhóm. Ba lễ đầu diễn ra trong tháng đầu tiên và lễ thứ tư diễn ra vào 50 ngày sau đó. Ba lễ cuối cùng là lễ Thổi Kèn, Ngày Hòa Giải và lễ Lều Tạm. Vì vậy, có bảy lễ mà chúng ta phải cử hành trước mặt Chúa. Lễ Vượt Qua là lễ quen thuộc nhất với tất cả chúng ta. Chúng ta hãy đọc lại Xuất Ai Cập Ký chương 12 để nhớ lại tất cả các chi tiết. Vì nếu muốn giữ lễ Vượt Qua, chúng ta không chỉ phải biết rõ lịch sử mà còn phải nắm bắt được ý nghĩa thuộc linh cho mình nữa.”
Một lễ kỷ niệm để nhắc nhở chúng ta liên tục rằng Chúa đã chuộc, đã cứu rỗi và giải thoát chúng ta
Khi nói đến lễ Vượt Qua, người ta thường nghĩ rằng Chúa như Chiên Con đã chết thay cho chúng ta trên thập tự giá. Tuy nhiên, lễ Vượt Qua bao gồm nhiều điều hơn thế nữa. Đó là một lễ kỷ niệm để nhắc nhở chúng ta liên tục rằng Chúa đã chuộc, cứu rỗi và giải thoát chúng ta: khỏi sự đoán phạt đời đời, khỏi ách nô lệ ở Ai Cập và khỏi tay của Pha-ra-ôn. Sự cứu chuộc và giải thoát này có nghĩa là một khởi đầu mới cho dân của Đức Chúa Trời; đây là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình của họ đến vùng đất tốt lành và phục vụ Đức Chúa Trời hằng sống.
Hầu hết các Cơ Đốc nhân hiểu về sự cứu rỗi khỏi sự đoán phạt đời đời. Mỗi Chúa Nhật, khi bẻ bánh, họ hát những bài hát về sự chết của Chúa vì tội lỗi của họ, những bài hát về sự cứu chuộc và tình yêu của Ngài. Câu chuyện trong Xuất Ai Cập Ký chương 12 cho chúng ta thấy rằng vào ngày chiên Vượt Qua bị giết, dân Israel đã được cứu khỏi sự phán xét trừng phạt giáng xuống con đầu lòng của người Ai Cập. Tuy nhiên, sự cứu rỗi này cũng bao gồm việc giải phóng họ khỏi ách nô lệ. Tất cả họ đều bị Pha-ra-ôn áp bức và đã sống một cuộc sống vô cùng khó khăn ở Ai Cập. Nhưng Chúa đã nghe tiếng kêu than của họ. Ngài không chỉ cứu họ khỏi sự trừng phạt dành cho Ai Cập mà còn giải thoát họ khỏi ách nô lệ ở Ai Cập. Và vì vậy, chúng ta không chỉ được cứu khỏi sự phán xét mà còn được giải thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi.
Tại Bàn của Chúa, chúng ta ngợi khen Ngài rất nhiều vì sự tha thứ tội lỗi, nhưng đáng buồn thay, rất hiếm khi ngợi khen Ngài vì sự giải thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi. Tôi e rằng trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta không thường xuyên tận hưởng khía cạnh này vì chúng ta chỉ biết lễ Vượt Qua một cách hời hợt. Vì thế, nhiều Cơ Đốc nhân gặp vấn đề với tội lỗi và vẫn còn ở trong ách nô lệ của nó. Đáng buồn thay, nhiều tín đồ chỉ được cứu khỏi sự đoán phạt đời đời, nhưng không thực sự được giải thoát khỏi ách nô lệ; họ chưa ra khỏi Ai Cập và do đó vẫn còn chịu ảnh hưởng của quyền lực bóng tối. Có nghĩa là lễ Vượt Qua của họ chỉ bao gồm việc con trai đầu lòng của họ không bị giết. Giả sử dân Israel đã giết chiên và bôi máu lên khung cửa, rồi thiên sứ đã đi ngang qua nhà họ và không giết con đầu lòng, nhưng họ vẫn ở lại Ai Cập, thì đó sẽ là một sự cứu rỗi không trọn vẹn.
Chúa đã nhiều lần nói với dân Israel rằng họ phải giữ lễ Vượt Qua “để kỷ niệm”. Lễ này không chỉ nhắc nhở rằng chúng ta đã được cứu khỏi sự đoán phạt đời đời và được chuộc khỏi sự phán xét đời đời – mặc dù đây thực sự là điều quan trọng nhất của lễ Vượt Qua. Nó cũng nhắc nhở chúng ta rằng Pha-ra-ôn phải để dân Israel ra khỏi Ai Cập để họ được giải thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi và xác thịt.
Được cứu khỏi sự đoán phạt đời đời, khỏi Ai Cập, khỏi tay của Pha-ra-ôn và được giải thoát khỏi ách nô lệ của tội lỗi
Thư Rô-ma cho biết rằng chúng ta không còn ở dưới sự thống trị của tội lỗi và không còn làm nô lệ cho tội lỗi nữa. Khi chúng ta giữ lễ Vượt Qua, chúng ta thực sự phải nhận thức được điều này. Nhờ sự cứu rỗi, tôi đã được cứu khỏi ách nô lệ của tội lỗi và xác thịt, và cũng được giải thoát khỏi Ai Cập, tức là khỏi thế gian và tất cả các hệ thống vật chất và tôn giáo của nó.
Nếu Bàn Chúa thiếu sự ngợi khen về sự giải thoát khỏi thế gian, điều đó có nghĩa rằng chúng ta vẫn còn bị giam cầm trong thế gian và hệ thống của nó. Vì vậy, Chúa đã nói rằng chúng ta không được quên cuộc xuất hành khỏi Ai Cập, khỏi ách nô lệ của Sa-tan. Chúng ta đã được cứu khỏi tay Pha-ra-ôn, khỏi quyền lực của Sa-tan và khỏi quyền lực của bóng tối. Tất cả những sự thật này đều được bao gồm trong sự cứu rỗi và kinh nghiệm của chúng phải trở thành hiện thực trong cuộc sống chúng ta. Sự cứu rỗi của dân Israel là một sự cứu rỗi trọn vẹn. Sự cứu rỗi của chúng ta cũng toàn diện: tội lỗi của chúng ta được tha thứ, chúng ta sẽ không bị hư mất đời đời và chúng ta được giải phóng khỏi mọi ách nô lệ.
Chúng ta phải biết rằng sự giải phóng đã nằm trong sự cứu rỗi, nếu không chúng ta vẫn còn bị ràng buộc và làm nô lệ ở điểm này hay điểm khác, và Sa-tan cùng quyền lực của bóng tối vẫn còn kiểm soát chúng ta. Tuy nhiên, trải nghiệm của chúng ta phụ thuộc vào việc chúng ta có nhận ra tầm quan trọng của những gì Chúa đã hoàn thành qua sự chết của Ngài trên thập tự giá hay không. Để có thể tận hưởng trọn vẹn lễ này, chúng ta phải thấy được tầm quan trọng của sự cứu rỗi. Thật là một điều vĩ đại khi được giải cứu khỏi tay Sa-tan, khỏi quyền lực và sức mạnh của bóng tối. Chúng ta mừng lễ Vượt Qua với nhận thức rằng Ngài đã: “…giải thoát chúng ta khỏi quyền lực của bóng tối, và đem chúng ta vào vương quốc của Con yêu dấu Ngài, trong Con ấy chúng ta có sự cứu chuộc, là sự tha tội” (Cô-lô-se 1:13-14)
Được giải thoát cho một khởi đầu mới
Lễ Vượt Qua cũng có một ý nghĩa tích cực khác. Chúa đã phán rằng buổi tối này sẽ là bắt đầu của năm mới ở Israel. Tháng A-bíp phải là tháng đầu tiên của năm. Điều này có nghĩa là lễ Vượt Qua gắn liền với một khởi đầu mới. Mọi điều cũ đã qua đi, và bây giờ chúng ta sống trong một thế giới mới. Trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống, chúng ta phải nói với Chúa rằng: “Lạy Chúa, con cần một khởi đầu mới.” Qua lễ Vượt Qua, chúng ta có thể “bắt đầu lại” – luôn luôn tươi mới và bắt đầu mới. Khi tận hưởng lễ Vượt Qua của Chúa, chúng ta sẽ không bao giờ mất hy vọng, nhưng sẽ luôn có cảm giác rằng mọi sự đều mới mẻ và sự sống của Đức Chúa Trời luôn dành sẵn cho chúng ta. Không ai trong chúng ta tuyệt vọng, vì với Chiên Vượt Qua, chúng ta đều có một khởi đầu mới. Những điều cũ đã qua. Luôn luôn tốt để quên đi quá khứ và bắt đầu một khởi đầu mới.
Đức Chúa Trời có mục tiêu đưa dân Ngài vào vùng đất tốt lành. Việc họ được cứu khỏi những điều tiêu cực là chưa đủ; Đức Chúa Trời luôn muốn đưa chúng ta vào những điều tích cực. Lễ Vượt Qua giải thoát chúng ta khỏi mọi điều tiêu cực để hướng đến một mục tiêu tích cực: đến đất tốt lành để chúng ta có thể xây dựng nhà của Đức Chúa Trời, là Hội Thánh, ở đó.
Được giải thoát để làm thầy tế lễ phục vụ Đức Chúa Trời
Chúa đã phán với Môi-se trong Xuất Ai Cập Ký chương 4, câu 22-23: “Vậy ngươi phải nói với Pha-ra-ôn rằng CHÚA có phán: Israel là con Ta, là con trưởng nam của Ta, và Ta phán với ngươi rằng: Hãy cho con Ta đi, để nó phục vụ Ta“. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc phục vụ Chúa. Mọi người đều phục vụ ai đó. Nếu anh em ở lại Ai Cập, anh em phải phục vụ tội lỗi, Pha-ra-ôn và thế gian. Tuy nhiên, Chúa đã cứu chúng ta khỏi ách nô lệ để chúng ta phục vụ Ngài, và do đó chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy, khi mừng lễ Vượt Qua, tất cả chúng ta phải biết tại sao Chúa đã chết cho chúng ta, tại sao Ngài đã giải cứu chúng ta khỏi ách nô lệ của tội lỗi và xác thịt, khỏi Ai Cập, khỏi thế gian và khỏi tay Pha-ra-ôn. Ngài đã làm điều này không chỉ để chúng ta không còn phục vụ tội lỗi nữa, mà để chúng ta phục vụ Đức Chúa Trời với tư cách là thầy tế lễ.
Chúng ta hãy đọc Hê-bơ-rơ chương 9, câu 14: “Huống chi huyết của Đấng Christ, nhờ Thánh Linh đời đời mà dâng chính mình không tì vết cho Đức Chúa Trời, sẽ làm sạch lương tâm anh em khỏi công việc chết, để phục vụ với tư cách là thầy tế lễ Đức Chúa Trời hằng sống bội phần hơn là dường nào!” Chẳng phải tất cả chúng ta đều có ước muốn phục vụ Đức Chúa Trời hằng sống sao? Mỗi khi anh em nhìn thấy Chiên Vượt Qua này và giữ lễ Vượt Qua, anh em phải nhớ lại mục đích mà Chúa đã cứu mình. “…để chúng ta được giải thoát khỏi tay kẻ thù, mà phục vụ Ngài như những thầy tế lễ, không sợ hãi, trong sự thánh khiết và công bình trước mặt Ngài trọn đời mình” (Lu-ca 1:74-75).
Chúa đã giải cứu chúng ta khỏi tay kẻ thù, khỏi tay mọi kẻ ghét chúng ta. Anh em có tin điều đó không? Chúa không chỉ giải cứu chúng ta khỏi tội lỗi, mà còn khỏi Ai Cập, khỏi tay Pha-ra-ôn, khỏi mọi quyền lực và thẩm quyền. Sự cứu rỗi bao gồm rất nhiều điều. Tuy nhiên, nó chỉ có một mục tiêu: để chúng ta phục vụ Ngài với tư cách là thầy tế lễ. Thế gian, tội lỗi, tất cả các hệ thống, Sa-tan và mọi quyền lực và thẩm quyền cũng chỉ có một mục tiêu, đó là ngăn cản chúng ta phục vụ Đức Chúa Trời. Nếu Cơ Đốc nhân chúng ta chỉ có ý thức rằng mình được cứu khỏi sự đoán phạt đời đời, thì điều đó không đủ, vì sự cứu rỗi cũng làm cho chúng ta có khả năng phục vụ Ngài mà không sợ hãi, trong sự thánh khiết và công bình trước mặt Ngài trọn đời sống chúng ta. Chúng ta phải giữ một lễ như vậy. Đôi khi tôi muốn nghỉ phép và không phục vụ Chúa vài ngày. Nhưng điều đó là không thể. Lời Chúa nói: “trọn đời sống chúng ta”. Chúng ta được cứu để phục vụ Ngài với tư cách là thầy tế lễ.
Đấng Christ là lễ Vượt Qua của chúng ta
Để có được sự cứu rỗi vĩ đại, toàn diện và tuyệt vời như vậy, Đấng Christ phải làm chiên Vượt Qua để chết thay cho chúng ta (xem 1 Cô-rinh-tô 5:7). Vào ngày mười của tháng đầu tiên, người Israel phải lấy một con chiên rồi đợi bốn ngày. Bốn ngày này có nghĩa là một thời gian thử thách, trong đó chiên phải được thử nghiệm và được chứng minh là xứng đáng. Quả thật, Chúa cũng đã đến Giê-ru-sa-lem bốn ngày trước khi Ngài chịu đóng đinh. Trong bốn ngày này, Ngài đã bị thử thách bởi kẻ lãnh đạo tôn giáo và chính quyền La Mã. Chúng ta chỉ có thể kinh ngạc khi Chúa đã ứng nghiệm lễ này theo nghĩa đen và đúng thời hạn.
Chiên Con không tì vết
Cho đến khi chết, Chúa đã sống một cuộc đời trong sạch, hoàn toàn không tì vết. Ngài không chỉ chiến thắng trên thập tự giá. Ví dụ, khi Ngài bị Sa-tan cám dỗ (xem Ma-thi-ơ 4), sau khi được Thánh Linh đưa vào hoang mạc, Ngài đã chống lại cả ba cám dỗ mà Sa-tan dùng để tiếp cận Ngài. Chúa đã chiến thắng với tư cách là một con người. Nếu một người không ăn gì trong ba ngày và sau đó nhìn thấy một mẩu bánh mì ở đâu đó, thì sự cám dỗ để lấy và ăn nó là rất lớn; đặc biệt là khi người đó đã không ăn gì trong 40 ngày. Đối với loài người chúng ta cái bụng là rất quan trọng. Do đó, không có gì ngạc nhiên khi trong Rô-ma 16 Phao-lô nói về một số người đã chống lại sự dạy dỗ và gây ra sự nhầm lẫn và chia rẽ, rằng những người này chỉ phục vụ cái bụng của họ. Chúa của họ chính là cái bụng của họ; họ chỉ vì bản thân. Nếu ai không còn quan tâm đến bụng, người đó được tự do khỏi bản ngã của mình.
Chúa đã chống lại sự cám dỗ này và nói với ma quỷ: “Người ta sống không chỉ nhờ bánh mà thôi, nhưng cũng nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 4:4). Về bản thân, Chúa đã vượt qua được thử thách. Chúa cũng đã vượt qua thử thách về mặt tôn giáo. Ngài không muốn thử thách Đức Chúa Trời. Ngay cả về mặt thế gian, về sự giàu có và quyền lực, Ngài vẫn kiên định khi Sa-tan muốn ban cho Ngài tất cả các vương quốc của thế gian này. Ngài đã vượt qua tất cả các thử thách. Chúa thật sự tuyệt vời. Ngài đã chiến thắng vua chúa của thế gian này và có thể nói: “Vua chúa của thế gian này đến; nó chẳng có điều gì trong Ta cả” (Giăng 14:30). Chiên phải không tì vết. Trong 1 Phi-e-rơ chương 2, câu 22-23 có ghi: “…Ngài không hề phạm tội, nơi miệng Ngài không thấy điều dối trá. Khi bị nguyền rủa, Ngài không nguyền rủa lại; lúc chịu đau khổ, Ngài không hề hăm dọa, nhưng phó thác chính mình cho Đấng phán xét công bình.” Ngài là chiên không tì vết, đã chết làm của lễ chuộc tội lỗi cho chúng ta. Chúa hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Chỉ khi được Chúa soi sáng và nhận ra được con người thật của mình, thấy mình đầy ô uế và sa ngã như thế nào, thì chúng ta mới có thể thực sự vui mừng và trân trọng vì Chúa là Chiên Con không tì vết. Lễ Vượt Qua cũng có nghĩa là tôi thấy Chúa là chiên không tì vết và tôi nhận được ánh sáng về bản thân và thú nhận rằng tôi đầy lỗi lầm. Chiên Con không tì vết này phơi bày chúng ta, những người đầy lỗi lầm. Trong miệng Ngài không tìm thấy điều gì sai trái. Ai có thể nói như vậy được?
Con chiên đực, một tuổi
(Xuất Ai Cập Ký 12:5)
Chúa là chiên không tì vết này, một con chiên đực, mạnh mẽ và chiến thắng. Ngài đã chiến thắng Sa-tan, thế gian, tội lỗi, bản thân và tôn giáo. Chiên con này chỉ được một tuổi, nghĩa là nó chỉ được dùng làm chiên lễ Vượt Qua. Hê-bơ-rơ 10:5 nói rằng: “…nhưng Ngài đã chuẩn bị một thân thể cho tôi.” Để làm gì? Để dâng làm của lễ và làm theo ý muốn của Cha. Chúa Giê-su Christ là con chiên một tuổi này, được định sẵn không để làm gì khác ngoài việc trở thành của lễ. Ngài đã được Đức Chúa Trời chuẩn bị cho sự cứu rỗi của chúng ta.
Bị giết bởi toàn thể hội chúng Israel
(Xuất Ai Cập Ký 12:6)
Ai đã đóng đinh Chúa trên thập tự giá? Câu hỏi này rất khó trả lời. Theo quan điểm của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời đã giết Chiên Con trên thập tự giá và thi hành sự phán xét đối với Ngài. Tuy nhiên, từ một góc nhìn khác, chúng ta, những tội nhân, anh em và tôi, đã giết Ngài. Vì Ngài đã chết vì tội lỗi của chúng ta. Chúa đã lên thập tự giá vì tội lỗi của chúng ta. Do đó, toàn thể dân Israel, mỗi nhà, phải giết một con chiên. 1 Phi-e-rơ 2:24 cho biết rằng Ngài đã bị dâng làm của lễ vì tội lỗi của chúng ta. Huyết của Ngài được bôi bằng một chùm kinh giới lên hai cột cửa và thanh ngang phía trên. Huyết của Chiên Con là để tha thứ và làm sạch tội lỗi. Nhưng chúng ta cũng phải áp dụng nó. Huyết chỉ đổ ra thì không đủ. Dân Israel phải lấy huyết mà bôi lên cột cửa và ngưỡng cửa phía trên. Không được bôi huyết lên ngưỡng cửa dưới, kẻo con người giẫm đạp lên nó, như thư Hê-bơ-rơ đã cảnh báo chúng ta. Chiên Con đã đổ huyết, nhưng anh em phải bôi nó lên khung cửa. Trong mọi lúc, chúng ta phải luôn dùng đến huyết: “Lạy Chúa, xin rửa sạch con bằng huyết Ngài!” Chúng ta không chỉ dùng huyết Chúa để làm sạch và tha thứ tội lỗi và cho lương tâm của mình, mà huyết còn được bôi lên cửa để chúng ta có sự dạn dĩ bước vào nơi thánh. Huyết sẽ đưa chúng ta vào Nơi Chí Thánh, vào sự hiện diện của Cha.
Điều này xảy ra bởi đức tin. Kinh Thánh đã nhiều lần đề cập đến cây kinh giới. Hầu hết các nhà giải Kinh Thánh đều nói rằng bó kinh giới tượng trưng cho đức tin của chúng ta. Nhờ đức tin, chúng ta áp dụng mọi điều Kinh Thánh dạy chúng ta. Bởi đức tin, huyết trở nên hiệu nghiệm. Vậy chúng ta hãy thực hành đức tin của mình.
Không có xương nào của chiên Vượt Qua bị gãy. Xương tượng trưng cho sự sống. Điều này cho thấy sự sống của Chúa là không thể phá vỡ và không thể hủy diệt. Trong Hê-bơ-rơ chương 7, câu 16, chúng ta thấy rằng Chúa là thầy tế lễ phục vụ chúng ta với sự sống bất diệt, vì có ghi: “Ngài là thầy tế lễ không theo luật pháp của điều răn xác thịt, mà theo quyền năng của sự sống bất diệt.” Vì vậy, sau khi đã tiếp nhận Chúa, chúng ta cũng đã nhận được sự sống bất diệt này.
Toàn dân phải ăn thịt chiên nướng trên lửa
Toàn thể dân Israel phải ăn thịt chiên; phải ăn hết, nhưng không được ăn sống, cũng không được luộc, mà phải nướng trên lửa (xem Xuất Ai Cập Ký 12:8-11). Chúng ta phải cẩn thận để không đối xử với Đấng Christ theo quan điểm riêng của mình. Ví dụ, nhiều người chỉ coi Chúa là một người tốt; điều đó có nghĩa là ăn sống. Trong Ma-thi-ơ chương 16, Chúa hỏi các môn đồ rằng người ta nói Ngài là ai. Họ trả lời rằng một số người nói Ngài là Ê-li, những người khác nói Ngài là Giăng Báp-tít, còn người khác nữa thì nói Ngài là một trong các tiên tri. Một số người tin Chúa đã chết, nhưng không tin điều đó xảy ra vì tội lỗi. Họ cho rằng Ngài đã chết như một người tốt.
Nếu chiên bị luộc trong nước, đó cũng là một sự đau khổ nào đó, nhưng không phải là sự đau khổ vì tội lỗi. Điều đó không đủ. Chúa không cho phép chúng ta tiếp nhận Ngài theo ý riêng và quan điểm của mình. Chúng ta phải tiếp nhận Chúa như cách Đức Chúa Trời đã chuẩn bị: nướng trên lửa. Sự chết của Ngài trên thập tự giá là do Đức Chúa Trời ấn định. Ngài đã gánh sự phán xét của Đức Chúa Trời vì tội lỗi của chúng ta trên thập tự giá và hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời cùng mọi sự công bình một cách trọn vẹn nhất. Ngài đã chết theo mệnh lệnh của Đức Chúa Trời. Nguyên tắc không tiếp nhận Đấng Christ theo ý tưởng riêng của mình, không chỉ áp dụng cho chiên Vượt Qua, mà còn cho tất cả những điều thuộc linh.
Ăn toàn bộ chiên
Phải ăn toàn bộ chiên con: đầu, giò và các phần bên trong. Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Một số người có thể không thích các phần bên trong. Hầu hết mọi người chỉ thích ăn giò, họ chỉ muốn được cứu và trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên, Chúa không cho anh em lựa chọn. Anh em không được ăn Đấng Christ theo lựa chọn của mình, nhưng anh em phải ăn tất cả: đầu, giò và các phần bên trong. Các phần bên trong của Ngài có vị ngon, nhưng việc anh em có thích chúng hay không thì không quan trọng. Chúa truyền lệnh cho chúng ta ăn cả các phần bên trong. Nếu chúng ta từ chối, chúng ta sẽ gặp vấn đề với các phần bên trong của mình. Chúng ta hãy học cách ăn Ngài toàn bộ: đầu, giò và các phần bên trong, vì chúng ta cần sự cứu rỗi trong mọi lĩnh vực của con người mình. Hãy tiếp nhận Chúa cho toàn bộ con người của anh em.
Ăn với bánh không men và rau đắng
Chúng ta phải giữ lễ Vượt Qua với bánh không men và rau đắng, nhưng không được có men. Nếu ai tiếp nhận Chúa, người đó không chỉ phải sẵn sàng để được tha thứ tội lỗi, mà còn phải từ bỏ tội lỗi của mình. Được tha thứ tội lỗi thì dễ, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng từ bỏ tội lỗi của mình. Vì vậy, lễ Vượt Qua bao gồm cả việc chúng ta sẵn sàng loại bỏ tất cả men. Chúa truyền lệnh rằng phải ăn thịt chiên với bánh không men. Điều này có nghĩa là chúng ta phải sẵn sàng để tội lỗi và xác thịt của mình bị xử lý và nói “không” với tội lỗi. Ít nhất trong lòng chúng ta phải sẵn sàng để từ bỏ cuộc sống tội lỗi. Do đó, khi rao giảng Phúc Âm, chúng ta phải nói với mọi người rằng họ cũng phải ăn bánh không men với Chiên Vượt Qua. Nếu ai đó không muốn ăn bánh không men, thì sự cứu rỗi của người đó không vững chắc.
Người Israel phải ăn chiên con và bánh không men với rau đắng. Theo kinh nghiệm của nhiều người, rau đắng không chỉ là sự chữa lành của Chúa, mà trước khi sự chữa lành xảy ra, người ta cảm thấy vị đắng, đó là sự hối tiếc về tội của mình. Phương pháp chữa lành tốt nhất là sự ăn năn, khi Thánh Linh hành động trong chúng ta. Nếu ai đó không thể ăn năn từ đáy lòng, hoặc không nhận ra những gì mình đã làm, hoặc nếu họ nhận ra và bào chữa bằng tính cách của mình, thì người đó đã không ăn chiên con với rau đắng.
Cách đây rất lâu, khi nhận được ánh sáng về điều này trong một buổi nhóm, tôi đã khóc về tội lỗi của mình lần đầu tiên. Tôi đã có cảm giác nội tâm về sự xấu xa không thể diễn tả được của tội lỗi mình. Khi ăn chiên con với rau đắng, Chúa chữa lành chúng ta khỏi bệnh tật của mình. Ở đây không có nghĩa là bệnh về thể xác, mà đúng hơn là bệnh về thuộc linh. Khi chúng ta nhận ra bệnh tật của mình qua ánh sáng của Chúa, điều này sẽ tạo ra sự ăn năn từ đáy lòng, một vị đắng về tội lỗi. Sau đó, Chúa chữa lành chúng ta. Chúng ta phải học cách cử hành lễ Vượt Qua theo như Chúa đã truyền lệnh.
Dân Israel phải thắt lưng, chân mang giày, tay cầm gậy, và ăn như những người đang vội vã lên đường. Họ phải ăn lễ Vượt Qua một cách vội vã. Nếu thực sự nắm bắt được ý nghĩa của lễ Vượt Qua, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi thế gian. Khi nhóm lại vào ngày Chúa Nhật để bẻ bánh, nhìn thấy bánh và nhận ra Chúa là lễ Vượt Qua của chúng ta, chúng ta sẽ có cảm giác rằng mình đã thắt lưng, cầm gậy trong tay và sẵn sàng lập tức rời khỏi thế gian. Anh em có cảm giác này không, hay anh em vẫn cảm thấy thoải mái trong thế gian và không có ý định rời khỏi thế gian? Anh em có thể tưởng tượng người Israel dùng bữa với gậy trong tay không? Đó là điều Chúa đã truyền lệnh. Chúng ta thường chỉ giữ lễ Vượt Qua một cách rất hời hợt, không có cảm nhận trong lòng về ý nghĩa và mục đích thực sự của Chúa. Chúa truyền lệnh phải giữ lễ Vượt Qua hằng năm và nhớ lại những gì Chúa đã làm cho dân Israel. Do đó, chúng ta không thể đến bẻ bánh một cách thờ ơ và ô uế. Khi giữ lễ Vượt Qua của Chúa, chúng ta nên thanh tẩy mình khỏi mọi sự ô uế của tội lỗi và thế gian, và khỏi mọi sự gian dối và vô luật pháp.
Chúa phán tiếp rằng phải ăn chiên Vượt Qua trong nhà chứ không được ăn bên ngoài. Điều này cho thấy rằng lễ Vượt Qua liên quan đến nhà của Chúa. Chúa luôn luôn giữ nhà Ngài trước mặt Ngài. Vì vậy, qua nhiều ám chỉ, Ngài cho chúng ta thấy rằng mục tiêu cuối cùng của sự cứu rỗi, ngay cả trong lễ Vượt Qua vốn là sự cứu rỗi cá nhân, chính là nhà của Ngài. Người chưa cắt bì không được ăn nó. Chúng ta, những người đã được cứu và tin Chúa, cũng phải được cắt bì trong lòng, nghĩa là Chúa phải xử lý lòng chúng ta. Càng để Chúa xử lý lòng mình, chúng ta càng có thể thưởng thức lễ Vượt Qua. Khi đó, Chúa sẽ chạm đến chúng ta trong mọi lĩnh vực, trong những điều cá nhân, trong lĩnh vực thế gian; toàn bộ tấm lòng của chúng ta sẽ được chạm đến và được cắt bì.
Đó là một sự nhóm họp thánh
“Ngày thứ nhất, các ngươi sẽ có sự nhóm họp thánh; đến ngày thứ bảy các ngươi cũng sẽ có sự nhóm họp thánh nữa. Trong những ngày ấy, các ngươi không được làm công việc gì” (Xuất Ai Cập Ký 12:16). Điều này có nghĩa là ngày Sa-bát đối với chúng ta, vì đó không phải là công việc của chúng ta; chúng ta không thể tự cứu mình. Chúa không cho phép chúng ta làm việc trong lễ này. Chúng ta phải bước vào sự yên nghỉ của Ngài để giữ lễ này.
Đừng quên những gì Chúa đã làm
Chúng ta luôn cần một khải tượng tươi mới. Tại sao Chúa truyền lệnh cho con cái Israel giữ lễ này sau khi Ngài đưa họ ra khỏi Ai Cập? Vì những gì Chúa làm thường bị lãng quên quá nhanh. Ngay khi họ ra khỏi Ai Cập và lang thang trong hoang mạc một thời gian, họ đã quên mất ách nô lệ tồi tệ và sự cai trị hà khắc của Pha-ra-ôn. Họ thậm chí còn muốn quay trở lại Ai Cập. Chúng ta thường quên những điều tốt lành mà Chúa đã làm cho chúng ta. Vì vậy, tác giả Thi Thiên khuyên chúng ta: Hỡi tâm hồn ta, đừng quên các ân huệ của Ngài (xem Thi Thiên 103:2).
Tôi không hiểu làm sao một số anh em có thể quên những điều tốt lành mà Chúa đã làm cho Hội Thánh của Ngài. Khi nhìn lại và suy gẫm về cuộc đời mình và lịch sử của Hội Thánh, tôi phải liên tục ngợi khen và cảm tạ Chúa về những điều tốt lành Ngài đã làm cho Hội Thánh. Khi đó, tôi không thể làm gì khác ngoài việc liên tục dâng mình cho Cha trong Đấng Christ. Ai không làm như vậy sẽ sớm quay trở lại Ai Cập hoặc thậm chí cả Ba-by-lôn, và bắt đầu lại cuộc sống cũ của mình. Vì vậy, Chúa đã truyền lệnh cho dân Ngài giữ các lễ để chống lại sự lãng quên. Họ phải nhớ rằng Chúa đã giải cứu họ khỏi Ai Cập, khỏi tay Pha-ra-ôn và khỏi ách nô lệ của tội lỗi. Phi-e-rơ cũng nói trong 2 Phi-e-rơ 1:9: “Vì ai thiếu những điều ấy là người cận thị, người mù, quên rằng mình đã được thanh tẩy khỏi những tội lỗi cũ.” Chúng ta có trí nhớ rất tuyệt vời về một số điều. Ví dụ, nếu bị ai đó xúc phạm, chúng ta sẽ không bao giờ quên. Nhưng chúng ta thường quên rất nhanh những điều tốt lành mà Chúa, các thánh đồ và anh em đã làm cho chúng ta. Điều tốt mà tôi nên nắm bắt, tôi không nắm bắt, còn điều xấu mà tôi thực sự nên quên, tôi lại giữ trong trí nhớ. Vì vậy, Chúa phán: Hãy giữ các lễ này để tưởng nhớ. Như vậy, từ “lễ” này có hai nghĩa: Lễ phải được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta, tức là được cố định trong ý thức của chúng ta
Tôi muốn nhắc lại cho anh em một lần nữa về sự cứu rỗi này bao gồm những gì. Nó không chỉ liên quan đến sự tha thứ tội lỗi của chúng ta và sự cứu chuộc khỏi sự đoán phạt đời đời. Mục tiêu thực sự của sự cứu rỗi là Chúa cứu chúng ta khỏi mọi ách nô lệ ngay bây giờ. Đó là lý do thực sự để Chúa thiết lập lễ Vượt Qua cho dân Israel.
Phao-lô là một người đã rất ý thức về cuộc sống sa ngã, tội lỗi này, và ách nô lệ của tội lỗi. Vì vậy, ông nói trong Rô-ma chương 7, câu 24: “Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ giải cứu tôi khỏi thân thể của sự chết này?” Nhiều người không cảm thấy khốn nạn, mặc dù họ sống trong ách nô lệ. Nếu chúng ta cảm nhận được tội lỗi, thế gian và quyền lực của Sa-tan tồi tệ như thế nào, thì chúng ta sẽ hiểu được lời than của Phao-lô trong Rô-ma 7. Phao-lô không hỏi ai sẽ cứu chuộc ông khỏi sự đoán phạt đời đời, mà hỏi ai sẽ giải thoát ông khỏi thân thể của sự chết này ngay bây giờ. Một người được cứu chắc chắn sẽ không phải vào hồ lửa trong tương lai, vì sự cứu rỗi của chúng ta là sự cứu rỗi đời đời (xem Hê-bơ-rơ 5:9). Ở đây nói về sự giải cứu khỏi ách nô lệ của tội lỗi.
Nếu quên sự cứu rỗi của mình và lại bị tội lỗi thống trị, nếu lòng chúng ta còn yêu thế gian, nếu nhiều thứ vẫn còn chiếm hữu chúng ta và giữ chúng ta trong vòng nô lệ, thì thật khó để theo Chúa. Vì vậy, Chúa phán: Ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta (xem Ma-thi-ơ 16:24). Người đó tuy được cứu, nhưng không thể theo Chúa. Lễ Vượt Qua có một mục tiêu; chúng ta không được quên điều đó. Lễ này, diễn ra vào tháng đầu tiên của năm, là nền tảng cho tất cả các lễ khác. Nếu chúng ta không giữ lễ này đúng cách và không còn kinh nghiệm sự cứu rỗi, thì chúng ta cũng không thể giữ các lễ khác đúng cách.
Kinh nghiệm sự cứu rỗi triệt để và nghiêm túc
Trong sự cứu rỗi của chúng ta, không thể thiếu kinh nghiệm về bánh không men và rau đắng, nếu không thì sự cứu rỗi đó không đầy đủ. Nếu sự cứu rỗi không đi kèm với sự ăn năn sâu sắc về tội lỗi, thì điều đó có nghĩa là thiếu cảm nhận và nhận thức về những gì Chúa thực sự muốn ban cho và tạo ra trong chúng ta.
Chúng ta phải ăn Chúa với tất cả các phần của Ngài: đầu, giò và các phần bên trong. Đừng kén chọn. Khi bị bệnh, anh em không thể kén chọn, nhưng phải uống thuốc. Chúng ta cần tất cả các phần của Chúa. Trong đầu chúng ta có quá nhiều sự lộn xộn, tối tăm và trí tưởng tượng kỳ lạ, đó thực sự là một vấn đề lớn. Vì Sa-tan đã làm mù mắt chúng ta và làm tối tăm tâm trí, nên chúng ta rất cần sự cứu rỗi thực tế. Có ích gì cho chúng ta nếu chỉ biết rằng trong Ngài có giấu kín mọi kho tàng của sự khôn ngoan và tri thức, nhưng lại không kinh nghiệm được chính sự làm đầu của Ngài để được cứu rỗi hoàn toàn?
Chúng ta cũng cần giò của Ngài, sức mạnh sự sống của Ngài, để thoát khỏi mọi sự chết, khỏi mọi sự yếu đuối và để bước đi tiếp. Chúng ta cần các phần bên trong của Ngài, bản chất con người của Ngài, sự thanh khiết của Ngài.
Tôi cũng muốn khích lệ anh em áp dụng huyết của Chúa. Một bó kinh giới thì nhỏ, có nghĩa là trước hết anh em phải áp dụng Chúa trong những điều nhỏ nhặt. Đức tin của chúng ta thật nhỏ, nhưng với đức tin nhỏ bé này, anh em có thể bôi huyết của Chúa lên cột cửa và thanh ngang phía trên, để sự chết không thể vào và sự trừng phạt của Đức Chúa Trời không giáng xuống anh em. Nhờ huyết Chúa, chúng ta có thể đi vào Nơi Chí Thánh, đến ngai ân điển. Hê-bơ-rơ chương 10, câu 19 cho biết rằng huyết Chúa luôn tươi mới và anh em có thể áp dụng nó bất cứ lúc nào. Hãy áp dụng nó và luôn có thái độ vội vã lên đường. Lễ Vượt Qua liên quan đến việc ra khỏi thế gian, tội lỗi, ách nô lệ và quyền lực của Sa-tan. Nếu chúng ta ở trong linh, lễ này luôn mới mẻ, tươi mới và sống động đối với chúng ta.
(Trích trong tài liệu “Giữ các lễ của CHÚA”)